THÁNG 0110
Rừng phong chưa kịp đỏ
Thu đã vội vã rời
Trên con đường cô quạnh
Một mình đếm lá rơi
Cặp tình nhân thuở đó
Giờ mỗi người một phương
Phong thu thêm vàng võ
Hoang vắng một con đường
Đông về trong nỗi nhớ
Băng giá niềm dấu yêu
Mong manh từng hơi thở
Gọi dáng xưa trong chiều…
Huỳnh Bá Phúc
Taipei – 12/2018
THÁNG 036
Ngồi bên bàn máy tính
Cứ nhớ một bóng hình
Nhìn mấy dòng mã lệnh
Ngỡ thư tình gửi ai
Một chương trình viết hoài
Vẫn sửa không hết lỗi
Ôi thật là phiền toái
Sửa nơi nào đây ta?
Cuối cùng cũng tìm ra
Phần mềm không có lỗi
Tại phần cứng nông nỗi
Thế này đành chịu thôi
Số thì không chịu nạp
Lại nhớ mãi bóng hình
Rõ ràng là bộ nhớ
Đang chạy rất linh tinh
Phải thay luôn ổ cứng
chẳng biết chứa cái gì
Mà cứ mãi đứng ì
Mắt nhìn hoài một hướng
C-P-U ngang bướng
Có vấn đề hay không
Sao cứ chạy lông ngông
Lặp hoài hàng lệnh nhớ!
Cuối cùng đành thay hết
Cả cái máy cho rồi
Để không còn lôi thôi
Chạy hoài dòng lệnh ảo!
Huỳnh Bá Phúc
05/03/2013
THÁNG 017
Đường không là ngõ hẹp
Chiều nhạt nắng lâu rồi
Sao ngập ngừng khép nép,
Nón che hoài ngăn đôi?
Đường đã quen – người lạ
Hàng cây yên vô tình
Tìm gì trong sỏi đá,
Mà cúi đầu lặng thinh?
Trần Kim Bảo Toàn
(Đã đăng trên báo Hoa Học Trò)
(Thi đàn Việt Nam)
THÁNG 1227
Xuân về theo cánh én
Hoa đào rộ muôn nơi
Nụ thương vừa mới nở
Còn hồng một khoảng trời
Hạ mang cành phượng vĩ
Đượm nỗi buồn chia ly
Ve nghe lòng nhung nhớ
Hát mãi khúc xuân thì
Thu làm vàng chiếc lá
Trong những ngày vắng xa
Gió thay lòng khẽ hát
Khúc tình nhớ đậm đà
Đông trên từng hơi thở
Mang nỗi sầu vu vơ
Trong muôn trùng cách trở
Xin hãy là cơn mơ…
Huỳnh Bá Phúc
(KTX Đại học Đại cương, Thủ Đức – 1998)
(Thi đàn Việt Nam)
(Đất đứng)
THÁNG 023
Chu du phương xa đó
Ta bỗng nhớ về em
Lâm thành tuy lắm liễu
Nhưng không nguôi nỗi niềm.
Minh nguyệt nào soi rõ
Những nỗi niềm sâu xa
Ngọc ngà nào đã tỏ
Những bước đường cùng ta.
Huỳnh Bá Phúc
31/01/1997