THÁNG 0913
HƯƠNG THU
Lâu lắm rồi mới thấy lại hương xưa
Khe khẽ chạm vào… lâng lâng nỗi nhớ
Nhớ chiều chiều thả hồn theo mây gió
Tủm tỉm cười trong ánh mắt vu vơ
Nhớ những lần rong ruổi với vần thơ
Gieo vội vã như sợ rằng lỗi hẹn
Tiếng gió lao xao từ nơi đâu ùa đến
Đẩy lại ta vào… trong nỗi nhớ vu vơ.
13/9/2023
Thầy Trần Quang Huy (Đại học Phenikaa)
ĐỢI THU
Lâu lắm rồi vẫn đợi dáng thu xưa
Gom ký ức lấp cho đầy nhung nhớ
Thả tiếng lòng nhẹ nhàng theo tiếng gió
Chông chênh đời giữa lạc khúc chơ vơ
Người lại về viết tiếp những câu thơ
Bao say đắm chẳng gieo tròn ước hẹn
Chiếc lá úa vàng nhưng thu xưa không đến
Phút chuyển mùa chỉ lặng lẽ nỗi bơ vơ…
Huỳnh Bá Phúc
Hà Nội – 13/09/2023
THÁNG 099
Thế giới song song
Bản sao mùa Đông…
Ngọn lửa bập bùng sưởi ấm con tim giá lạnh
Ấm áp cuộc đời hay hoang hoải của cô đơn?
Bản sao mùa Xuân…
Hai mươi bảy mùa hoa trải trên đồi cổ tích
Thoảng nhẹ xuân thì vương trên má thắm suy tư…
Bản sao mùa Hạ…
Ấm áp bình minh lặng lẽ chờ bên sân nhỏ
Ngây ngô tuổi đời chưa trải hết những âu lo…
Bản sao mùa Thu…
Là tia nắng cuối ngày chênh chao trong mắt biếc
Giấc mơ luân hồi hay tiếng vọng của tâm tư?
Thế giới song song cũng có bốn mùa rực rỡ
Vì sao không thể thành bản chính của con tim?
Mười sáu năm với muôn vàng lỗi lầm day dứt
Ta ước một lần được bước ngược cổng thời gian…
Về nơi giống mùa Đông năm cũ
Để bàn tay nắm chặt một bàn tay
Để hai trái tim nồng xua tan giá lạnh
Không lặp lỗi lầm để mãi mãi được bên nhau…
Ta yêu Thế giới song song hay là yêu ảo ảnh?
Nợ đời người hay nợ chính đời ta?
Huỳnh Bá Phúc
Đài Bắc – 17/08/2020
THÁNG 0228
Ta nợ mình
Tiếng tri âm ngọt ngào trong ly cà phê sáng
Để những lo toan đời chia nửa dưới ánh nắng ban mai
Ta nợ mình
Vị men tình ngất ngây trong môi hôn nồng say
Để những khát khao lòng nhân đôi khi hoàng hôn nắng tắt
Ta nợ mình
Lời sẻ chia lặng thầm chứa chan trong đáy mắt
Để mưa gió bão bùng không làm phai nhạt tiếng yêu thương
Ta nợ mình
Mái tóc dài bồng bềnh trong gió quyện mùi hương
Cùng tiếng gót cao khẽ vang bên thềm đầu ngõ
Đôi mắt huyền mộng mơ trong chiều lộng gió
Tiếng nói dịu dàng thổi mát những hoang vu
Ta nợ mình
Một cuộc đời yên bình đẹp tựa những lời ru
Ở đó tình yêu chưa bao giờ thành hư ảo
Hai trái tim nồng nàn xua tan giông bão
Hơi thở quyện hòa giữ ấm một niềm tin
Ta nợ mình
Người tri kỷ muộn màng chợt đến lúc bình minh
Để những khát khao đáy lòng một lần thành hiện thực…
Huỳnh Bá Phúc
Rạch Giá – 28/02/2018
MỘT GÁNH NỢ ĐỜI
Ta nợ chàng
Một làn sương mỏng còn thiếu mùi hương khi trời vừa sáng
Thương một thời hoa trắng còn vương tóc mai
Ta nợ chàng
Một chén tình buồn khi hai trái tim hồng chớm say
Bởi cuộc đời theo con nước cuồng xoay dập tắt
Ta nợ chàng
Một hơi thở thầm lặng khắc sâu trong tầm mắt
Đã nhẹ nhàng chiếm hồn thơ chôn chặt những yêu thương
Ta nợ chàng
Bài thơ tình với những cung bậc trải đầy gió sương
Từng câu ấp ủ với mùi hương hoa trên sóng cỏ
Gõ nhịp tương phùng đã từ lâu bỏ ngõ
Gót ngọc môi ngà còn đâu đó vết hằn phiêu du
Ta nợ chàng
Dịu khúc mùa xuân khi đò thời theo con sóng hát ru
Trái tim hồng quyện lẫn trong khu vườn mơ ảo
Hoa lồng tóc bạc ghen hờn chi trước gió bão
Để cùng nhau ngân lại điệp khúc yêu thương
Ta nợ chàng
Khối tình băng còn chưa tan giá lạnh giữa đêm trường
Để mấy đoạn nghê thường chôn sâu vào cổ mộ
Sóng Tình
09/01/2019
THÁNG 1227
HỨA với lòng mình không nhớ miền trung nữa
Nỗi nhớ thật lòng hay chỉ thoáng vu vơ
THỊ trấn bình yên hay sẽ là bảo tố
Khi trong lòng người không dứt nỗi đa mang.
LIÊN tiếp trong lòng nhiều bâng khuâng, trăn trở
Cũng bởi tình đời hay trắc trở, trái ngang
HƯƠNG tóc ngày xưa cứ ngọt từng hơi thở
Ký ức chợt về trong nỗi nhớ dịu êm…
Huỳnh Bá Phúc
TU Delft, Netherlands – 03/2004
THÁNG 0325
Bọn chữ lạnh lùng …
Bỏ quên vết mực đỏ hung kỷ niệm
Mặc những nốt sầu hùa nhau chuyện phiếm
Đỏnh đảnh nhoài người lịm giữa vu vơ !
Bọn chữ vật vờ …
Uốn éo mình trong vầng thơ tránh lệ
Cợt nhã trăng sao lu mờ hoang phế
Rồi thẫn thờ ước thệ với mây đen !
Bọn chữ nhỏ nhen …
Khẽ nhấn lòng sâu đớn hèn số phận
Xong, ngắn dài ân hận trách hơi men
Nhuộm trắng hồn đêm ngập suối ưu hoài !
Bọn chữ loai choai …
Trốn ngón tay lạc loài trên thảm cỏ
Rúc rích cười thỏ thẻ nịnh mưa sa
Lại trơ tráo đáp sà ôm đầu ngõ !
Ngôi Sao Cô Đơn
Bọn chữ dẻo mỏ …
Buông lời mật ngọt, mây gió ngất ngây
Để trăng đắm say yếu lòng rụng xuống
Lạc loài một hạt mầm giữa trần ai!
Bọn chữ xỉn say
Tìm chân lý trong tàn phai, hư ảo
Lãng quên đời, cuộc sống tự chiêm bao
Để những mãnh đời coi cút… khát khao!
Huỳnh Bá Phúc
25/03/2013
THÁNG 035
Công viên chiều
Gió hiu hiu
- Chúng mình kết bạn nhé em yêu.
Đừng nghĩ nhiều!
- Ừ… thích thì… chìu!
…
Đêm trăng thanh
Sương long lanh
- Có gì ngần ngại mà xoay quanh.
Mần cho nhanh!
- Í… đừng nha… anh!
…
Ngôi nhà chòi
Mái tranh thôi
- Một thằng cu tí ở trong nôi.
Bò loi choi
- Ôi… thế là… rồi!
Huỳnh Bá Phúc
05/03/2013
THÁNG 017
Xa rồi tuổi thơ, mùa đông thương nhớ
Chia tay tình đầu để dòng sông lơ đãng xót xa.
Thưở ban đầu mãi lặng thầm không nói
Để trống vắng nhạt nhòa, đêm đông nhớ thương.
Hoa tím ngày xưa giờ chỉ là ước vọng
Góc phố dịu dàng, ai khẽ hát khúc mưa.
Đôi mắt ngày xưa thoáng về trong mê khúc
Hơi thở tình đầu sưởi ấm trái tim hoang vu.
Có những con đường ngày nao chung bước
Một cõi đi về, hoa sữa ngát hương.
Giờ không còn mùa thu với tóc mây vờn trong gió
Khúc hát chim trời thay nỗi nhớ dịu êm…
Huỳnh Bá Phúc
(Đã đăng trên tạp chí Hoa Sứ – ĐH Đại cương Thủ Đức – 20/11/1998)
(Thi đàn Việt Nam)
THÁNG 025
Nơi đất khách nhớ về em yêu
Chiều trở rét lòng hiu hiu quạnh
Chỉ có cây đàn – người bạn – cùng ta chia sẻ
Nỗi buồn trống vắng khôn nguôi…
Huỳnh Bá Phúc
13/11/1998