THÁNG 017
Xa rồi tuổi thơ, mùa đông thương nhớ
Chia tay tình đầu để dòng sông lơ đãng xót xa.
Thưở ban đầu mãi lặng thầm không nói
Để trống vắng nhạt nhòa, đêm đông nhớ thương.
Hoa tím ngày xưa giờ chỉ là ước vọng
Góc phố dịu dàng, ai khẽ hát khúc mưa.
Đôi mắt ngày xưa thoáng về trong mê khúc
Hơi thở tình đầu sưởi ấm trái tim hoang vu.
Có những con đường ngày nao chung bước
Một cõi đi về, hoa sữa ngát hương.
Giờ không còn mùa thu với tóc mây vờn trong gió
Khúc hát chim trời thay nỗi nhớ dịu êm…
Huỳnh Bá Phúc
(Đã đăng trên tạp chí Hoa Sứ – ĐH Đại cương Thủ Đức – 20/11/1998)
(Thi đàn Việt Nam)
THÁNG 025
Nơi đất khách nhớ về em yêu
Chiều trở rét lòng hiu hiu quạnh
Chỉ có cây đàn – người bạn – cùng ta chia sẻ
Nỗi buồn trống vắng khôn nguôi…
Huỳnh Bá Phúc
13/11/1998
THÁNG 025
Nhà nàng cạnh cổng tam quan
Chân bước chưa tới mà hoang mang lòng
Rằng thương sao chỉ đứng trông
Dẫu có thật lòng ai thấu cho ta
Bởi hôm nao ấy chẳng xa
Ta xếp hoa thuyền đem thả bến mơ
Ai đọc nhưng lại làm ngơ
Câu thơ rơi rụng dưới bờ mắt ai
Cũng rằng chẳng biết đắm say
Mà sao chẳng nói với ai một lời
Ta đây nhát nhất trần đời
Gặp mặt – chẳng nói, xa rời – nhớ thương
Huỳnh Bá Phúc
16/03/1998
THÁNG 025
Hoa thuyền tám cánh mộng mơ
Chút tình, ai thấu tình thơ ai làm
Chèo thuyền khua mấy nhịp ngang
Mà sao thuyền vẫn chưa sang ngang lòng
Hay vì thuyền vẫn còn trông
Để xem chèo có giữa dòng buông trôi
Huỳnh Bá Phúc
04/03/1998
THÁNG 025
Đoàn người chung vui đường phố
Biết chăng một kẻ lặng thầm
Phạm vi nỗi lòng nhỏ hẹp
Biết đâu là nỗi nhớ mong
Thảo mộc một cành hái vội
Ướp vào chút vị nhớ thương
Phương xa gởi người em gái
Chút tình lòng có vấn vương
Huỳnh Bá Phúc
Hà Tiên, 15/02/1998