Bể khổ
Mồ hoang
Mồ hoang một nấm cỏ lên dầy
Tự thuở tim hồng liệm chốn đây
Khói nhạt giăng đầy che lối nhỏ
Sương mờ phủ kín cả đường mây…
Người qua trộm nghĩ thương đời đọa
Kẻ lại thầm nghe tủi kiếp đày
Tạo hóa xoay vần ai biết được
Bao giờ cát bụi sẽ vùi thây ?!…
___cobehaybuon___
Mệnh Số
Chiều qua nấm mộ cỏ vun dầy
Lệ nhỏ thương người vãn số đây
Thoảng tiếng hồng nhan buồn rã mộng
Đưa lời thiếu nữ hận nhòa mây
Âu ngày Đạm báo đời lao khổ
Cũng buổi Kiều vương kiếp ngục đày
Vụt đã mười lăm mùa lá đổ
Nay tình tái ngộ chẳng màng thâyNgô Gia Tôn Tử
BỂ KHỔ
Nấm mộ trong tim cỏ mọc dầy
Tơ lòng nức nở vẫn còn đây
Lời yêu đắm đuối tan cùng nước
Giấc mộng vô thường lạc với mây.
Gửi tận đầu non tình trắc trở
Vùi trong đáy mắt kiếp lưu đày
Vai mang khổ hạnh quằn năm tháng
Có chết bao lần cũng mặc thây!…
Huỳnh Bá Phúc
19/09/2013