Vu vơ

Chiều vắng thả hồn mộng với mơ
Bóng ai chợt đến rất tình cờ
Nắng tắt, hoàng hôn như chợt tỉnh
Tỉnh rồi sao mắt vẫn ngẩn ngơ?

Huỳnh Bá Phúc
(Đã đăng Tạp chí hoa sứ – Đại học Đại cương Thủ Đức – 1998)

(Thi đàn Việt Nam)

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Bài đăng Mới hơn Bài đăng Cũ hơn Trang chủ