Muộn màng

MUỘN MÀNG

Sương tràn buốt lạnh đẫm hồn con
Mảnh nguyệt dường như cũng úa mòn
Quạnh quẽ từng canh lòng nức nở
Âu sầu mỗi khắc lệ hoài tuôn
Thềm nghiêng, cột đổ, nhà xơ xác
Giậu ngã, cây tàn, cảnh héo hon
Trễ bước chân về ôm tủi hận
Cha già đã khuất tận đầu non

Lãng Du

MUỘN MÀNG

Gió lạnh làm cay khóe mắt con
Hàng cây héo úa dọc đường mòn
Nhìn hoa trước cửa lòng thêm xót
Ngắm ảnh trên bàn lệ cứ tuôn
Trước ngõ, cây đào giờ rũ rượi
Bên hiên, chậu cúc đã héo hon
Xa quê chẳng kịp về đưa tiễn
Đứng lặng thương người khuất núi non!

Huỳnh Bá Phúc
10/03/2013

644194_153218044837959_406161968_n

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Bài đăng Mới hơn Bài đăng Cũ hơn Trang chủ