Chiếc lá mùa đông
Có chiếc lá mùa đông
Chờ hoài trong ảo vọng
Có con tim dại khờ
Cứ mơ mộng xa xôi.
Có chiếc lá mùa đông
Chờ hoài không biết mỏi
Có con tim dại khờ
Yêu em mãi không thôi.
Huỳnh Bá Phúc
1997
Có chiếc lá mùa đông
Chờ hoài trong ảo vọng
Có con tim dại khờ
Cứ mơ mộng xa xôi.
Có chiếc lá mùa đông
Chờ hoài không biết mỏi
Có con tim dại khờ
Yêu em mãi không thôi.
Huỳnh Bá Phúc
1997
Chia tay mùa đông lạnh lẽo
Đến với xuân mới ấm tình
Trong lòng bao điều trăn trở
Có còn luyến tiếc hoa đông?
Huỳnh Bá Phúc
1998
Xuân về trăm hoa nở
Nhưng sao lòng ta buồn
Có phải vì hôm ấy
Gió đưa người cách xa?
Huỳnh Bá Phúc
19/01/1998
Những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng
Em chở mùa hè của tôi đi đâu? (*)
Để bây giờ tôi một mình thơ thẩn
Lạc lõng vào giữa tán lá cô đơn.
Buổi chia tay ai ngập ngừng khép nép
Dẫu sân trường chỉ còn bóng đôi ta
Ngại ngùng ư, sao cứ làm như lạ?
Cúi mặt cười khi bướm phượng ta trao…
Chiều nhạt nắng tiếng ve hè rộn rã
Cứ gợi lòng nhung nhớ tháng ngày qua
Lật trang vở, gọi chút niềm nhung nhớ
Bướm phượng nơi này nhưng bóng người xa
Huỳnh Bá Phúc
1998
(*) Phượng Hồng – Đỗ Trung Quân
Ước gì tôi níu được thời gian
Để tuổi học sinh đừng bao giờ đi mất
Để ngày ngày vẫn bên thầy cô giáo
Lời giảng ê a, khung cửa học trò.
Năm học cuối cùng ai chẳng âu lo
Sợ sẽ mất đi một thời áo trắng
Sợ sẽ xa nhau vào ngày hạ nắng
Để ở cuối lòng khắc khoải nỗi nhớ nhung.
Cánh phượng cuối cùng rồi sẽ nở bung
Rồi sẽ tàn phai như thời áo trắng
Ước gì thời gian chợt dừng sâu lắng
Để mãi nở hoài, chẳng úa cánh mộng mơ…
Huỳnh Bá Phúc
01/11/1997
Một chiều vàng nắng hạ
Lòng rụng đầy cuối sân
Ta tìm hồn trong lá
Còn chút gì lặng câm
Huỳnh Bá Phúc
01/04/1997