Nợ đời
Ta nợ mình
Tiếng tri âm ngọt ngào trong ly cà phê sáng
Để những lo toan đời chia nửa dưới ánh nắng ban mai
Ta nợ mình
Vị men tình ngất ngây trong môi hôn nồng say
Để những khát khao lòng nhân đôi khi hoàng hôn nắng tắt
Ta nợ mình
Lời sẻ chia lặng thầm chứa chan trong đáy mắt
Để mưa gió bão bùng không làm phai nhạt tiếng yêu thương
Ta nợ mình
Mái tóc dài bồng bềnh trong gió quyện mùi hương
Cùng tiếng gót cao khẽ vang bên thềm đầu ngõ
Đôi mắt huyền mộng mơ trong chiều lộng gió
Tiếng nói dịu dàng thổi mát những hoang vu
Ta nợ mình
Một cuộc đời yên bình đẹp tựa những lời ru
Ở đó tình yêu chưa bao giờ thành hư ảo
Hai trái tim nồng nàn xua tan giông bão
Hơi thở quyện hòa giữ ấm một niềm tin
Ta nợ mình
Người tri kỷ muộn màng chợt đến lúc bình minh
Để những khát khao đáy lòng một lần thành hiện thực…
Huỳnh Bá Phúc
Rạch Giá – 28/02/2018
MỘT GÁNH NỢ ĐỜI
Ta nợ chàng
Một làn sương mỏng còn thiếu mùi hương khi trời vừa sáng
Thương một thời hoa trắng còn vương tóc maiTa nợ chàng
Một chén tình buồn khi hai trái tim hồng chớm say
Bởi cuộc đời theo con nước cuồng xoay dập tắtTa nợ chàng
Một hơi thở thầm lặng khắc sâu trong tầm mắt
Đã nhẹ nhàng chiếm hồn thơ chôn chặt những yêu thươngTa nợ chàng
Bài thơ tình với những cung bậc trải đầy gió sương
Từng câu ấp ủ với mùi hương hoa trên sóng cỏ
Gõ nhịp tương phùng đã từ lâu bỏ ngõ
Gót ngọc môi ngà còn đâu đó vết hằn phiêu duTa nợ chàng
Dịu khúc mùa xuân khi đò thời theo con sóng hát ru
Trái tim hồng quyện lẫn trong khu vườn mơ ảo
Hoa lồng tóc bạc ghen hờn chi trước gió bão
Để cùng nhau ngân lại điệp khúc yêu thươngTa nợ chàng
Khối tình băng còn chưa tan giá lạnh giữa đêm trường
Để mấy đoạn nghê thường chôn sâu vào cổ mộSóng Tình
09/01/2019