MỘC GIA TRANG

"…Hãy sống như đời núi, vươn tới những tầm cao…"

Bài tự tình dang dở

THÁNG 025

Nhà nàng cạnh cổng tam quan

Chân bước chưa tới mà hoang mang lòng

Rằng thương sao chỉ đứng trông

Dẫu có thật lòng ai thấu cho ta

Bởi hôm nao ấy chẳng xa

Ta xếp hoa thuyền đem thả bến mơ

Ai đọc nhưng lại làm ngơ

Câu thơ rơi rụng dưới bờ mắt ai

Cũng rằng chẳng biết đắm say

Mà sao chẳng nói với ai một lời

Ta đây nhát nhất trần đời

Gặp mặt – chẳng nói, xa rời – nhớ thương

Huỳnh Bá Phúc

16/03/1998

Bài viết khác cùng thư mục, mới hơn:
Bài viết khác cùng thư mục, cũ hơn: